Đây là fic từ một ngòi bút mà tôi rất ngưỡng mộ ^-^ Và nếu bạn cũng là một người thường đọc fic HanChul,GengChul,hẳn ko thể nào ko biết Rongrong ^-^
Fic gốc được post tại GengChul214
Link: http://gengchul214.net/4rum/viewthread.php?tid=1638&extra=page%3D1
Đã được cho phép post tại blog này,đề nghị ko mang fic đi post ở bất kỳ nơi nào khác mà chưa được phép của Author.Thanks.
=======
[Long fic] Dangerous kiss 2 - The Hell's Butterflies
Pairing: HanChul, GengChul [Super Junior]
~*~
Author: Rongrong
Rating: K+
Characters: All 13
Disclaimer: They're not mine
Category: romance
Notice: nội dung độc lập với DK1. Nếu mem nào muốn mang fic post bất kì nơi nào, có thể PM xin phép (trường hợp trang cá nhân thì phải dẫn link cho Rong ghé qua một tẹo ^^) và để link gốc. Hy vọng sẽ nhận được nhiều sự ủng hộ của mọi người.
Warn: tất cả đọc qua đều phải com (khen thì thích, chê càng thích hơn)
Summary: Nợ
---------------------------------------
The Hell's Butterflies ver.09
Attacus - Trưởng nhóm - Vocalist, ghita - Cao 1m81 - Hình xăm Attacus Atlas màu vàng nâu trên bắp tay phải
Pieris - bass - Cao 1m80 - Hình xăm Pieris Napi màu xanh biển viền đen và lam ở mu bàn tay trái
Troides - organ - Cao 1m79 - Hình xăm Troides Helena màu xanh xám, viền cánh những bểu tượng chữ thập và răng cưa đen ở ngực trái
Eacles - Drum - Cao 1m80 - Hình xăm Eacles Imperialis màu chiếc lá mục ở lưng
Lamprop - violin - Cao 1m76 - Hình xăm Lamproptera Curius màu đen đuôi dài ở thắt lưng phải.
Đó là một mùa xuân đáng nhớ. Bên ngoài ô cửa của căn phòng màu đêm, những khóm tường vy nở hồng nằm đè lên những mảng tường đã bị rêu phong kín. Tôi nhớ, chúng tôi đã được tập hợp lại trong một căn phòng trống màu lam nhạt ngả sang màu khói. Tôi nói với Troides, phòng hơi ngạt trong trại Auschwitz chắc cũng chỉ được thế này...
Ba tháng sau, chúng tôi bước vào một thế giới hòan tòan khác biệt với thế giới mà chúng tôi đã sống trước đây. Tất cả tài liệu về chúng tôi được công ty đại diện BuNa phong tỏa nghiêm ngặt, mọi người chỉ gọi chúng tôi theo nghệ danh. Không một ai biết trước đây chúng tôi là ai, đã làm gì và đến từ đâu. Chúng tôi mơ hồ như những con bướm lẻ loi trong cuộc hành trình đột ngột nhìn thấy đôi cánh của nhau. Đội lửa địa ngục và băng tầng vĩnh cửu mà bay lên trong tiếng gào thét của những oan hồn, chúng tôi là...
The Hell's Butterflies
Hạng nhất sáu tuần liên tiếp trên bảng xếp hạng FMusik danh tiếng và hạng nhất nhiều tuần liền trên nhiều bảng xếp hạng âm nhạc khác nhau.
Giành giải Nghệ sĩ xuất sắc chỉ sau một tháng ra mắt
Tháng mười, giành giải Nhóm nhạc mới xuất sắc, Bài hát của năm cho ca khúc "The Hell's Butterflies" và thắng tuyệt đối số phiếu bầu qua mạng và điện thọai di động trong lễ trao giải Golden Music
Tháng mười một, giành giải Nhóm nhạc xuất sắc nhất Châu Á
Đóng liên tục hai mươi quảng cáo trong vòng hai tháng.
Mùa thu. Một ngày cuối tháng mười một...Lamprop tử nạn trong một vụ tai nạn giao thông. BuNa thông tin anh bị tai nạn giao thông ở Venice nhưng lúc đó THsB đang ở Đài Loan tham gia một lễ trao giải nổi tiếng.
Cái chết của Lamprop là một ẩn số đối với giới truyền thông và các fan, bao trùm lên làng giải trí một sắc màu kì bí trong một thời gian dài.
Chỉ có chúng tôi và một vài người nữa là biết mọi chuyện thực sự là như thế nào...
The Hell's Butterflies ver.2010
Greta - violin, flute - Cao 1m78 - Chuẩn bị có một hình xăm Greta Oto cánh trong suốt, viền cam (chưa xác định vị trí)
The hell's butterflies
Fly from your smile
Fly from your mind
When the darkness covers your heart
One piece of the hell shows up your world
Chapter 1:
- Mình không được đánh răng...
Đó là lần thứ mười ba cậu xua tay với chính mình rằng cậu không được đánh răng, cũng như vừa lúc nãy, cậu đã hai mươi lần liên tục lẩm nhẩm trong đầu rằng mình không được tỉnh ngủ, mười lần rằng mình không được tung chăn, mười lăm lần rằng mình không được ngồi dậy. Và bây giờ cậu đang đứng trước gương, cái bàn chải trên tay đã được quết một lớp kem đánh răng mùi bạc hà mát lạnh. Chắc chắn sau khi đánh răng xong cậu sẽ lại tiếp tục lẩm bẩm rằng mình không được cạo râu, không được thay quần áo và không được bước ra khỏi căn phòng này. Chuyện quái quỷ gì đang diễn ra thế nhỉ? Cậu lắc mạnh đầu, chợt la "Á" lên một tiếng vì mái tóc dài vừa quất vào mắt cậu một phát trời giáng. Mắt rát buốt. Cậu nhìn vào gương, làn da trắng mỏng tang nổi hằn những gân máu đỏ li ti, có cảm giác những gân máu này như một mối hậu hoạ, đột ngột một lúc nào đó có thể bật ra khỏi làn da mỏng manh kia và vỡ oà. Gương mặt lúc ấy chắc chắn sẽ rất kinh khủng...
Cậu nhìn thấy đôi mắt của chính mình. Đôi mắt trong veo. Này nhé, không phải tự dưng mà được thế đâu nhé! Đó là cả một quá trình chăm sóc tỉ mẩn từng chút một. Cậu có kem tẩy trang cho mắt, kem dưỡng đêm, kem dưỡng ngày, kem tan bọng mắt, kem giảm thâm quầng, kem ngăn ngừa nếp nhăn; mặt nạ cho mắt cũng phải đến năm bảy loại. Chuyện, đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, kinh nghiệm thực tế mà cậu có được nhiều lần đã chứng minh điều đó. Có những việc thực sự cần đến sự nghiêm túc trong quá trình thực hiện, tập đàn và chăm sóc mắt là hai việc làm cho cậu nảy sinh sự hứng thú vô bờ, cách đối xử vì thế cũng đặc biệt hơn
Bất chợt, qua đôi mắt của mình, cậu thấy phảng phất hình ảnh phản chiếu từ trong ký ức của cái ngày định mệnh đó, cái ngày mà đại diện của BuNa đến Học viện âm nhạc quốc gia tìm cậu...
Cậu là H ?
Các ông đến đây chắc chắn đã biết câu trả lời từ trước. Hỏi nhiều mà làm gì?
Đi theo chúng tôi!
Chưa một ai dám ra lệnh cho tôi cả?
Vậy không ra lệnh. Xin cậu vui lòng đi với chúng tôi!
Chưa một ai xin tôi gì cả. Với lại, tôi không làm những việc mình không thích!
Vậy...cũng chưa có ai bắt trói cậu đúng không?
Tên đó vừa dứt lời, một tốp người áo đen ngay lập tức xông vào túm chặt lấy cậu, một tên trong số chúng lấy vải đen nhét vào mồm cậu. Đúng là một lũ chợ búa chết dẫm.
Cậu được đưa đến một căn phòng trống nằm trên tầng áp mái của học viện. Thời điểm đó, ngày đang ngả dần sang hoàng hôn, tầng áp mái trông như một cái chảo kẹo mạch nha đặc quánh vàng lấm tấm những hạt bụi đỏ. Mặt trời đẩy trần áp mái một cú thô bạo khiến cái bóng của nó ngay lập tức nằm vặt vẹo trên mặt sàn. Từ trong lòng bóng đổ, một giọng nói trầm đục vang lên...
Cậu sẽ trở thành một thành viên của The Hell's Butterflies, thay cho Lamprop...
Cậu đột ngột rùng mình, giọng nói trầm nhưng cái khí lạnh lẽo thì không thể giấu đi đâu được, như tiếng gió đêm xé toạc lá thông, một tiếng "xoẹt" trầm đục nhưng theo sau đó là một cảm giác hoang vu gần như tuyệt vọng . Trong phút chốc, cậu bỗng thấy ghê sợ chủ nhân của giọng nói đó, trái tim của hắn chắc chắn cũng phải lạnh lùng và tàn nhẫn y hệt giọng nói của chính hắn...
Cậu đặt bút kí vào hợp đồng. Không thể cưỡng lại sức mạnh của sự bí ẩn. Và cậu, hơn ai hết, cậu hiểu trở thành thành viên của nhóm nhạc đình đám nhất nước - The Hell's Butterflies có ý nghĩa như thế nào...
- H...À không, Greta, từ bây giờ phải gọi cậu là Greta chứ ! Cậu xong chưa, quản lý đang đợi dưới nhà đấy. Nói nhỏ cho nghe, quản lý đợi thì không sao, nhưng mấy cậu kia không đợi được đâu, họ đáng sợ lắm...
- Gì chứ, doạ ai vậy? - Cậu nhướn đôi mắt đẹp lên nhìn cái dáng vẻ khép nép của người trợ riêng của mình.
- Tôi không doạ, họ...nhưng mà thôi, gặp nhau rồi cậu sẽ biết. Hy vọng họ sẽ tha...lộn, họ sẽ chấp nhận cậu!
Người trợ lý nói xong liền ba chân bốn cẳng hai đầu sáu tay chạy vèo vèo khắp phòng để thu dọn hành lý cho cậu. Hôm nay cậu dọn nhà. Hôm nay, cậu vào kí túc xá ở chung với các thành viên của The Hell's Butterflies theo chỉ thị của BuNa. Và hôm nay, cậu sẽ có buổi tập dợt đầu tiên với họ...
H thở dài, cậu vừa mới cạo râu xong. Cuối cùng có những việc dù có tránh né thế nào cũng mãi mãi không thể tránh được, phảng phất rất giống định mệnh. Trước khi bước ra, cậu quay lại nhìn hình ảnh của mình trong gương, bất chợt cảm thấy tất cả mọi thứ dường như đều không có thật, tất cả cũng chỉ là ảo ảnh mà thôi, là ảo ảnh mà thôi...
Cơn ác mộng từ bây giờ mới thực sự bắt đầu.
Nhưng trong một vở kịch nào đó đã từng có một câu rằng "Ác mộng chẳng qua là một mảnh rất nhỏ của định mệnh mà ta vô tình bắt gặp trong lúc ta đứng ở giới hạn mà thôi"...
Trong khi đó, tại phòng tập số 13 thuộc toà cao ốc của tập đoàn truyền thông và giải trí BuNa...
- Chết tiệt! Troides! Cậu làm ơn đừng để Pifill bò lung tung được không? Nó phá hỏng giấc ngủ của tớ đấy!
- Eacles, như vậy có là gì, hôm trước tớ đang ngủ, không chỉ Pifill mà còn cả Chorus bò lên giường nữa cơ. Thức dậy đã thấy mỗi bên một "em" mới hãi chứ.
- Chưa xong đâu nhá, ly uống nước toàn là phân của Boe, rồi phòng đựng quần áo đầy dấu chân của Ris...
- Nói xong chưa?
Sau một tràng phàn nàn dài dang dẳng của các thành viên, Troides lạnh lùng liếc mỗi người một cái và nhanh chóng tóm gọn lấy những con thú cưng, bước khỏi phòng, đóng cửa đánh ầm một cái.
- Attacus, cậu nhắc nhở nó đi chứ! Chứ cứ vậy hoài có ngày sao được. Giường tớ bây giờ toàn vảy rắn và phân kỳ nhông...
- Cậu thấy thái độ nó rồi đấy, tớ cũng sợ nó lắm...
- Cậu đúng là đồ nhát cáy! - Eacles bĩu môi.
- Thế tớ nhường chức cho cậu này, cậu giáo huấn nó nhé!
Attacus nói xong ngay lập tức nhảy bổ vào người Eacles, vừa dựa dựa vào vai vừa nhẹ nhàng thuyết phục...
- Sao, làm đi chứ, làm trưởng nhóm đi, đi mà, năm nỉ mà...
- Các cậu, người mới hôm nay đến đấy! Nghe bảo là người của Học viện âm nhạc quấc gia.
Giọng Pieris vang lên cắt đứt mọi hành động đang diễn ra trong phòng, một con ruồi đang bay khi nghe đến điều đó cũng ngay lập tức rụng mất cặp cánh. Nó buông mình trong không trung, gương mặt nặng nề như tự vẫn...
- Chúng ta chỉ có Lamprop! - Attacus ngay lập tức buông tay Eacles ra, nói với vẻ mặt và giọng điệu lạnh lùng - Tôi không chấp nhận bất kỳ ai thay thế cậu ấy. Các cậu thì sao?
Im lặng...
- Vậy xong nhé! Người mới nhất định phải cuốn gói khỏi chỗ này..."Kẻ ngoại đạo" nhất định phải chịu sự trừng phạt...
Hai thành viên còn lại nở một nụ cười bí ẩn trên môi. Ngoài cửa, Troides nãy giờ vẫn chăm chú lắng nghe câu chuyện của mọi người, cậu hết nhìn bốn con vật cưng của mình lại quay nhìn ra cửa sổ, lặng lẽ mỉm cười...
Trong thinh không đột ngột vang lên tiếng quạ kêu. Chắc chắn nó rất muốn bay đi thật nhanh để báo tin dữ đến một ai đó...
.
.
.
~*~
Chapter 2:
Có một số chuyện vốn dĩ thuộc về quá khứ. Trong căn phòng tối tăm và ẩm thấp đầy gián và chuột ẩn nấp đó, cậu đã thực sự tin vào Chúa. Cậu đã nói với Người rằng có những khoảng thờ gian trong ngày, cậu đột ngột cảm thấy vô cùng khổ sở. Ý nghĩa của việc ở nơi này hoá ra chỉ là để nhận ra những khoảng trống vô biên khủng khiếp ấy mà thôi. Nó khiến con người hoàn toàn mất hết sức lực, chỉ có thể nhớ đến những chuyện quá khứ và không ngừng bị giày vò.
Khung cửa sổ hướng ra biển, ngày ngày vẫn thấy dấu tích của những đàn chim di. Chúng thường bay về hướng đông, lao mình vào biển cả. Một số ít trong chúng đã già nua và mang nặng dấu ấn của sự mệt mỏi nhưng không vì thế mà chúng thu hẹp cánh lại, bởi chúng biết, chỉ có sải cánh thật lớn thì mới có thể cảm nhận hết được tự do. Tự do trong chừng mực nào đó và ở một số hoàn cảnh nào đó, được tính bằng chiều kích mênh mông của những sải chân. Đó là khái niệm đơn giản nhất nhưng cũng khó đạt được nhất của tự do...
Attacus là một con côn trùng cô độc. Hai đầu cánh hình mãng xà dữ tợn với mục đích tự vệ. Từ lúc trưởng thành đã không có miệng. Vì hình dạng quá dị biệt nên luôn luôn nhận được những cái nhìn đầy e dè và những tiếng xuỳ xùy đuổi xua. Đáng lẽ không nên xuất hiện vào ban ngày, chỉ nên yên phận làm kiếp bướm đêm, ngày ngày hút sinh khí của tối tăm để tồn tại và vượt qua cô độc.
Attacus...Kể từ bây giờ cậu chính thức mang thân phận của Attacus, với sức mạnh, sự nguy hiểm và lấn át y như chính cái tên của mình vậy...
Bây giờ cậu đang đứng trước toà cao ốc bằng kính của Công ty truyền thông và giải trí BuNa, nơi đang nắm trong tay nhóm nhạc nam hàng đầu The Hell's Butterflies không chỉ ở trong nước mà còn đang nhân rộng tầm ảnh hưởng trên thị trường âm nhạc quốc tế. Không một chút cảm xúc nào trong lòng cậu lúc này, hay có phải chăng là do tâm trí rối bời cùng cực nên không thể suy nghĩ được bất kỳ điều gì nữa? Cậu biết rất rõ lý do và mục đích mình đến nơi này nhưng lại không thể xác định được đó có phải là điều mà mình thực sự trông đợi?
Cậu lùi lại vài bước, đứng ngay mép vỉa hè và lòng đường, ngẩng mặt lên trời, mong nhìn thấy được nơi cao nhất của toà nhà. Nhưng không thể. Ánh nắng chói loà của một ngày đầu hạ cứ va đập không ngừng lên bề mặt của hàng trăm ô cửa kiếng, dội lại không gian một thứ ánh sáng gay gắt đến cực đoan. Cậu cảm thấy hơi choáng váng, hai bàn chân đứng ngay mép vỉa hè cũng vì thế mà chênh vênh. Một vài người ăn vận đẹp đẽ ra vào cửa chính, bốn bảo vệ to cao vẻ mặt lạnh lùng, khoác trên người một lớp da cảnh giác nhạy cảm đến từng micromet. Có một sự thật ngay lập tức hiện rõ ràng trong đầu. Chỉ cần bước chân qua ngưỡng cửa đó là cậu ngay lập tức sẽ khoác lên mình một thân phận khác, thân phận là Greta của The Hell's Butterflies. Điều gì đang thực sự đợi cậu phía trước đây?
.
.
.
- Gì đây?
Attacus liếc nhìn tập giấy vừa được người quản lý thảy xuống bàn. Ngay lập tức cậu nhận được một cái nhún vai đầy hờ hững.
- List bài hát cho album thứ hai. Vì lâu rồi các cậu không sáng tác nên công ty buộc lòng phải đặt bài của các nhạc sĩ khác.
- Nhảm nhí! THsB chưa bao giờ hát nhạc không phải do chính nhóm sáng tác!
- Vậy thì sáng tác đi! Ngài chủ tịch muốn thấy tác phẩm mới để trên bàn làm việc của ông ấy vào tuần sau.
Attacus quắc mắt nhìn người quản lý đang mỉm cười đắc ý ngay trước mặt mình. Cậu luôn luôn tự nói với bản thân mình rằng nếu có một ngày cậu thoát ra được cái công ty chết tiệt này, hắn sẽ là người đầu tiên ở nơi này gục xuống trước mặt cậu...
- Sáng tác cũng được nhưng...nhắc lại lần cuối cùng, chúng tôi không muốn thêm người vào THsB...
- Quá trễ rồi, người mới đến ngay bây giờ đấy!
Người quản lý nói xong liền lững thững đi ra khỏi phòng, để lại cho Attacus một nỗi căm giận không cách nào kiềm nén nổi. Cái gạt tàn thuốc bằng đá cẩm thạch mấy phút trước còn để ngay ngắn trên bàn, mấy phút sau đã vỡ tan tành không còn nhận ra hình dạng.
Chỉ mới một tháng sau cái chết của Lamprop, chủ tịch đã công bố kế hoạch tìm người thay thế vị trí của cậu ta, bất chấp sự phản đối kịch liệt của fan, giới truyền thông và của chính THsB. Attacus nhớ lại thời điểm đó, cậu cùng ba thành viên còn lại đã hết sức vất vả khi thuyết phục hết người này đến người khác trong ê-kíp quản lý ban nhạc để chống lại kế hoạch thêm người nhưng đều nhận được những cái lắc đầu hèn nhát cùng những cái nhìn chứa đựng đầy sự cảm thông giả tạo. Các thành viên biết rằng không thể trông chờ gì vào đám người yếu đuối đó nên ngay lập tức gởi bản demo thu ca khúc The Hell's Butterflies với phần phối của bốn người chỉ để chứng minh việc thêm người là cần không cần thiết. Tất cả đều bị gạt đi. Bốn thành viên vẫn tiếp tục xuất hiện trên truyền hình, nhưng mọi thứ đã không thể bình thường như trước được nữa. THsB bắt đầu nhận được sự chỉ trích gay gắt từ báo giới và dư luận vì những phát ngôn gây sốc, những hình ảnh quái đản như mang mang rắn vào trường quay của một gameshow, cắt cổ tay, đánh người ngay trên sân khấu, lại thêm hàng loạt cái cau mày của những nhà sản xuất cho nhiều lần hủy show, cố tình trễ lịch...
Đó là khoảng thời gian THsB rơi vào vực thẳm tăm tối cùng cực, tưởng như không còn cách nào cứu vãn được...
Nhưng đùng một cái, chủ tịch của BuNa tuyên bố THsB sẽ biến mất khỏi nhạc đàn trong một thời gian. Ông lấy lý do là các thành viên cần bình tâm lại sau cú sốc quá lớn vì sự ra đi của Lamprop đồng thời cũng ra sức nuông chiều giới truyền thông. THsB nhờ thế mà ra đi trong sự cảm thông và đau lòng của toàn dư luận...
Đó cũng là khoảng thời gian tất cả các cậu đều nhận ra bản chất thật sự của thế giới mà mình vô tình bước chân vào. Nó khắc nghiệt và lạnh lẽo không thua kém gì với cái thế giới của các cậu trước đây...
Không thể tin vào bất kỳ một ai cả...
THsB biến mất trong khoảng nửa năm. Trong nửa năm đó, chủ tịch BuNa không ngừng cho tay mắt lùng sục khắp mọi ngỏ ngách của các trường âm nhạc chỉ để tìm ra người thay thế Lamprop. Theo yêu cầu của ông, người đó phải có gương mặt xinh đẹp và khí chất lạnh lùng như Lamprop vậy. Đã rất nhiều người ngỡ đã đáp ứng được nhu cầu nhưng cuối cùng đều bị loại, không ai hiểu vì sao...
Cũng trong khoảng thời gian nửa năm đó. Các thành viên tách nhau ra, mỗi người đều tranh thủ thực hiện kế hoạch của riêng mình, tất nhiên là trong sự giám sát của hai người trợ lý được công ty giao trọng trách. Pieris lên một ngôi chùa nằm ở trên núi để theo học một khoá thiền. Troides len lỏi vào các khu rừng ở Nam Mỹ để thoả mãn khao khát mạo hiểm và chinh phục. Kết quả của chuyến đi đó là hai con rắn, một con kỳ nhông và một con nhện to đen đầy lông lá trong căn hộ của THsB. Eacles sang Mỹ học thêm về trống. Còn Attacus rong ruổi xuống tận phía Nam, nơi có những bãi biển hoang vu ít người đặt chân đến...Không một ai được phép về thăm nhà, cũng không một ai được phép biến mất khỏi tầm mắt của hai người trợ lý. Cuộc sống như thế, cũng chẳng khác trước kia là bao...
- Trưởng nhóm...Này...Attacus!
- Ơ...
- Đang nghĩ gì thế?
Pieris nghiêng đầu, ngó lom lom vào mặt Attacus, gương mặt cậu lúc này hẳn chẳng khác nào cái chăn nhàu trong phòng Eacles.
- Ừm...nghĩ...Ah, nghĩ cách để làm sao đón tiếp người mới cho thật long trọng!
Attacus cười ngoác đến mang tai, ngay lập tức ba cậu còn lại bèn xì một tiếng, kèm theo là ba cặp môi mang hình nhạo báng.
- Đợi anh chắc bọn em húp cháo hết cả. Attacus, bọn tôi tính thế này, cậu nghe được không nhé! Thế này...thế này...
Bốn tên cao to chụm đầu ngay góc phòng, không gian vang lên tiếng xì xà xì xụp, ai không biết sẽ ngỡ họ đang thưởng thức một món ngon lành nào đó...
Thang máy dừng lại ở con số sáu, người quản lý nói rằng có tất cả năm phòng tập trong toà nhà này, nhưng THsB chỉ sử dụng phòng tập ở tầng này, cũng là phòng tập lớn nhất và được cách âm tốt nhất trong năm phòng. Công ty có kế hoạch cho THsB ra album vào giữa tháng chín, đây là lần comeback đầu tiên của nhóm sau sáu tháng vắng mặt nên không thể lơ là, mọi chuyện đang đi đúng theo kế hoạch. Nhắc đên sáu tháng THsB vắng mặt cậu mới chợt nhớ lại sự thắc mắc trước đây của mình. Đó chính là buổi chiều ông chủ tịch đến gặp cậu, sau khi đặt bút ký vào hợp đồng, cậu đã buột miệng hỏi ông một câu "Các thành viên của ThsB hiện giờ đang ở đâu?". Đó là một sự yên lặng kéo dài, không gian của tầng áp mái ngay sau câu nói đó đột ngột yên tĩnh tuyệt đối, có thể nghe thấy tiếng những mạch máu đang có bóp để đưa máu về tim. Những tưởng sự yên tĩnh đó sẽ bị đóng băng vĩnh viễn, ai ngờ, bất chợt ông chủ tịch buông ra một câu, nghe như lời cảnh báo "Kể từ giờ phút này, cậu hãy tập quen với việc những chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi, không nên nhìn thì đừng nhìn, không nên quan tâm thì đừng quan tâm. Không có lợi cho cậu đâu, hiểu chứ?".
Đó là câu nói cho đến mãi tận sau này, cậu mới hiểu được sâu sắc ý nghĩa bên trong của nó...
Cậu được dẫn đi lòng vòng, qua nhiều hành lang và lần rẽ. Công ty này quả thật rộng choáng váng. Trong cái không gian bít bùng này, gió không biết bằng cách nào đó lại len vào được, thổi mái tóc đen dài của cậu bay lộng về phía sau. Trong không gian vang lên tiếng hương thơm đang vỡ...
Căn phòng cửa bọc thép, căn phòng đánh số 13...
"BỤP"
- Chào mừng cậu gia nhập THsB!!!!!
Một tiếng nổ lớn làm cậu giật nảy mình, hoàn hồn lại thì hoá ra là tiếng nổ của pháo hoa giấy. Vẫn còn đang trong sự ngỡ ngàng, một cánh tay của ai đó đã quàng qua vai cậu kéo vào phòng.
- Xin tự giới thiệu! Tớ, Eacles, còn có biệt danh là "Võ sĩ giác đấu". Nhìn tớ là cậu biết vì sao có biệt danh này ngay. Tớ đảm nhận dàn trống của THsB.
Cậu lúc này mới thực sự tỉnh hẳn, trí óc bắt đầu lấy lại sự minh mẫn và bình tĩnh vốn có của mình. Trước mặt cậu là một cậu thanh niên dáng người cao lớn, tuy có hơi dư cân một chút nhưng có vẻ rất khoẻ mạnh. Mái tóc màu cam vuốt dựng đứng, trông không khác gì một ngọn núi lửa đang phun trào.
- Tớ là Pieris, organ, còn gọi là "Mười ba". Hoan nghênh cậu gia nhập nhóm!
Piedis dáng dấp thư sinh hiền lành, tóc đen ngắn gọn gàng, nhưng đặc biệt có đôi mắt dài vô cùng sắc sảo. Cậu ta luôn cười mỉm, diện tích mắt thu vào để che giấu những điều ẩn chứa bên trong. Đây là một chiêu cậu đã biết áp dụng từ năm mười tuổi. Luôn luôn thành công mỹ mãn. Nó mang lại cho cậu ta một nét đặc biệt và hấp dẫn không lẫn với bất kì ai.
- Tôi là...ơ...tôi là Troides...bass
Là Troides. Trước đây khi xem THsB biểu diễn trên sân khấu, cậu đã có ấn tượng rất tốt về cậu bạn này. Gương mặt của cậu ta như một bức tượng tạc hoàn hảo, dù hiếm khi cười nhưng cậu có nụ cười rất đẹp, đến nỗi các fans đều gọi là "Killer smile". Cậu ta còn khiến giới truyền thông điêu đứng không ít lần bởi sự quái dị nhưng sắc bén trong tính cách. Nói chung, trong THsB, cậu ta là người khiến cho những cái miệng hay nói chuyện phiếm phải nhắc tới không ngừng.
- Attacus, trưởng nhóm. Rất vui được gặp cậu!
Attacus của THsB. Mái tóc màu bạc. Thần thái lạnh lùng. Được mọi người gọi với biệt danh là "Corba". Đúng như tất cả những lời ngợi ca cậu đã nghe được khắp nơi cả trên báo chí lẫn những cái miệng huyên thuyên không ngớt, cậu ta đẹp, nhưng hơn hết, đó chính là phong thái và khí chất của cậu ta. Không biết dùng từ nào mới diễn tả chính xác được, đột ngột, trong đầu cậu hiện lên từ "Bóng đêm"...
- Còn đây là Greta, sinh viên xuất sắc nhất khóa 214 khoa violon của Học viện âm nhạc quốc gia. Cậu ta còn có thể thổi flute. Sẽ giúp đỡ rất nhiều cho việc đa dạng hoá âm nhạc của THsB đấy!
Người quản lý nãy giờ vẫn tế nhị đứng một góc quan sát đột ngột lên tiếng giới thiệu thay cho cậu. Cậu nhìn bốn thành viên của nhóm, gương mặt và thái độ của họ toát lên vẻ tự nhiên và thân thiện. Cậu nghĩ thầm "Mọi thứ chắc chắn sẽ tốt đẹp thôi! Họ tốt đấy chứ, sao ai cũng bảo họ đáng sợ hết vậy nhỉ? Đúng là miệng đời thật không đáng tin!"
End chap 2
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét