Có lẽ, tôi sẽ mãi ở đây, an phận với trái tim của mình và mãi yêu họ như tôi đã từng nói.
Dù thời gian có qua đi, dù cuộc sống có biến động, dù con người có hờ hững, dù tất cả có đổi thay.. tôi biết, trái tim tôi, và tôi, vẫn ở đây. Vẫn luôn ở đây, hướng về những con người ấy.
Nếu họ không thể yêu tôi, tôi sẽ yêu thay cho cả phần của họ.
Nếu họ đã quên, tôi sẽ khắc sâu và nhớ hết tất cả.
Nếu biết họ mỉm cười, tôi sẽ hạnh phúc. Hạnh phúc của họ, là điều ngọt ngào len lỏi trong tim tôi.
Nếu họ không thể tiếp tục bên tôi được nữa, tôi sẽ mãi giữ họ lại trong tim.
Tôi sẽ mãi ở đây. Đứng sau lưng chính mình. Đứng sau lưng tất cả. Khi trái tim tôi còn đập, tôi biết tôi còn yêu những con người ấy. Là mãi yêu.
Tôi sẽ mãi ở đây, an phận với trái tim của mình, và dõi theo. Âm thầm cầu nguyện cho hạnh phúc của họ như tôi vẫn thường làm.
Nếu chỉ yêu thôi là chưa đủ, tôi sẽ yêu họ nhiều hơn nữa. Nếu họ đi, hãy để họ đi đến một nơi rực rỡ của tương lai. Nếu họ vấp ngã, xin cho họ có đủ sức mạnh để tiếp tục đứng dậy bước đi. Nếu họ cô đơn, xin cho họ gặp người đồng hành chia sẻ.
Chúng ta đều đi trên những con đường ngang dọc. Hạnh ngộ và chia ly, gặp gỡ và lãng quên, hững hờ và tiếc nuối. Nếu đã không thể tiếp tục đi chung đường, xin hãy luôn bình an và hạnh phúc.
Bạn hỏi tôi, tôi yêu Hana đến vậy sao?
Tôi hỏi lại bạn, nếu mất đi một mảnh tim mình bạn có đau không?
Khi nước mắt rơi, từng gương mặt từng cái tên lần lượt hiện ra, tôi mới biết, là tôi chưa bao h hết yêu bọn họ. Có lẽ, con người ta cũng vậy, luôn bị cuộc sống hối hả cuốn theo mà không còn đủ thời gian dành cho nhau. Nhưng nếu họ có lúc nào đó chạm lại vào ký ức, họ sẽ gặp lại những tình cảm xưa cũ đã quên.
Cảm ơn vì đã xuất hiện trong cuộc đời tôi. Cảm ơn vì trong vô số những con người xa lạ, chúng ta gặp nhau và cho nhau những gì đáng nhớ.
Dù bạn có nhìn thấy hay không, trái tim tôi vẫn luôn nằm đây.
Cả Hana, cả bạn, cả những người một thời tôi gắn bó. Tôi biết, tôi luôn yêu tất cả mọi người.
Cảm ơn trời đã cho chúng ta gặp nhau, cảm ơn vì đã cho tôi gặp bạn. Cảm ơn vì đã cho tôi sinh ra với một trái tim đủ để yêu thương thật nhiều những người tôi trân trọng.
Bạn bè, neh?
Tôi sẽ mãi yêu cái giây phút mà hai đứa ngồi đối diện cùng cầm cốc lên uống nước, hai bàn tay cầm giống hệt nhau với ngón áp út và ngón út xòe ra phía trước. Phải. Không phải dễ gì mới có hai người giống nhau và hợp với nhau đến như vậy. Cũng không phải dễ gì mà hai người đó gặp được nhau và chơi với nhau. Nên tôi trân trọng từng giây từng phút, từng vận mệnh của cuộc sống này.
Cuốc sống vẫn trôi qua. Và ngày mai sẽ luôn đến. Con người ta vẫn luôn đủ kiên cường để sống. Những góc khuất sẽ nằm lại sâu bên trong.
Hãy để trái tim tôi ở đó, để được yêu cả thế giới này.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét